Chương 2 | Nam nhân đầy máu
Người sống chắc chẳng ai biết tử vong là cái tư vị gì, Tiểu Liễu cũng không ngoại lệ. Nàng bây giờ không thể động đậy, có thể nghe nhưng không thể nhìn, thậm chí không thể tự hỏi, đắm chìm ở một nơi chỉ có yên tĩnh cùng tuyệt vọng.
Nàng không biết đã ngủ bao lâu, rốt cục có một tia ánh sáng mỏng manh chậm rãi rót vào mí mắt, có một thanh âm rất nhỏ truyền vào lỗ tai, làm cho linh hồn ngủ say trong bóng đêm của nàng bắt đầu giãy dụa.
Đừng cãi nữa, ta đã chết rồi, không cần quấy rầy giấc ngủ của ta.
Nàng hướng không trung phất phất tay, lại mơ mơ màng màng trở mình, đột nhiên phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng. Một cảm giác quỷ dị lan khắp toàn thân, nàng mở mạnh mắt ra, ấy thế mà nàng lại nhìn thấy một bầu trời đầy sao, so với kim cương càng sáng lóng lánh trước mắt…
Tiểu Liễu ngơ ngác nhìn. Ở nơi phố thị ồn ào ô nhiễm, nàng chưa bao giờ thấy qua một bầu trời sao đẹp đến thế, nhất thời nàng ngây ngốc thất thần, quên mất phải tự hỏi vì sao chính mình đã chết còn có thể động đậy mở mắt.
Cho đến khi có tiếng kêu “quắc quắc ” dễ nghe vang lên, đầu óc nàng mới tỉnh lại. Gió lạnh thổi qua làm nàng rùng mình một cái, Tiểu Liễu vươn tay nhìn nhìn, xác nhận chính mình hình như còn sống, còn có thể hoạt động, vì thế nàng chống mặt, cố gắng xoay người ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía, phát hiện bản thân nàng đang một mình bơ vơ ở núi hoang. Xung quanh nàng là những cây cỏ dại cao nửa thân người, bên cạnh là mấy loại cây cao lớn không biết tên, sau lưng có vách núi đen, trong bóng đêm mơ hồ có thể thấy được mấy cây cây tùng ương ngạnh mọc tràn lan trên vách đá. Phía trước có một dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, hết thảy giống như thời nguyên thủy không có nhân loại tồn tại.
Giờ này khắc này, cho dù Tiểu Liễu bình thường phản ứng trì độn, cũng tỉnh ngộ ra nơi này tuyệt đối không thể là Thiên đường. Nàng bắt đầu cúi đầu tự hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đầu lại truyền đến một trận đau nhức. Nàng không khỏi cắn răng đưa tay sờ hai bên thái dương, lại đụng đến một ít vết máu còn đọng lại, để dưới mủi có thể ngửi thấy hương vị cỏ xanh.
Tiểu Liễu lung la lung lay bò dậy rồi loạng choạng bước đi. Không đến vài bước, nàng lảo đảo một cái khiến bản thân chuẩn bị té ngã. Nàng cúi đầu, phát hiện làn váy dài dưới chân nàng ngăn trở bước đi.
Tiểu Liễu thế này mới phát hiện áo quần mình có chút cổ quái, nàng cẩn thận cầm lên váy dài, nhìn ngắm đánh giá vài lần, nhưng trong bóng đêm không cách nào thấy rõ hình dáng chiếc váy, chỉ phát hiện chung quanh thêu máy đóa phong lan, giống hệt kiểu cổ đại, trên cổ tay có một chiếc vòng tay được khảm bằng chỉ tơ vàng, dưới chân mang một đôi giầy thêu, toàn thân nàng giống như đang mặc Hán phục ngày xưa mua ở tiệm vải nhưng tinh xảo hơn rất nhiều.
Cơ thể bắt đầu run run, Tiểu Liễu lại mò mẫm sờ sờ trên đầu, phát hiện ra một mái tóc dài thả tận bên hông, hai bên có hai búi tóc rời rạc, trên có cắm một đôi trâm cài. Đôi bàn tay dường như dài hơn mảnh mai hơn, thân hình hình như cũng cao lên không ít.
Nàng tưởng như mình đang mơ, giơ tay lên hung hăng cắn chính mình một ngụm, nhìn thấy dấu răng thật sâu ở dưới làn da, đột nhiên nàng rất muốn khóc.
Đây không phải đang nằm mơ, mà là linh hồn đang nhập vào một thân thể khác, theo như trong các sách Liêu trai mà nói thì đó Tá Thi Hoàn Hồn, nếu như trong tiểu thuyết hiện đại mà nói, đó là xuyên qua.
Cầm lấy làn váy, Tiểu Liễu nghiêng ngả lảo đảo đi đến khe suối, cúi đầu chăm chú nhìn chính mình trong làn nước, lại phát hiện dưới ánh sao nước chảy không thôi, không thể chiếu ra dung nhan của mình. Một lần nữa được sinh tồn, nàng ngồi trên tảng đá lớn bên dòng suối, để mặc cho bi thương cùng sợ hãi chậm rãi thổi quét trong lòng, nàng quên đi lo lắng về niền đại này, quên đi thân phận, tình cảnh, địa điểm, cũng quên đi cái lo lắng sắp tới phải làm gì và đi đâu. Bây giờ nàng cảm thấy tâm tình biết bao khổ sở, yết hầu kiềm nén quá chặt chẽ, từ lúc bị bệnh nàng vẫn luôn ngụy trang bản thân thật kiên cường trước mặt cha mẹ. Trước kia nàng không thể khóc, nhưng bây giờ, tại nơi không người này nàng lặng lẽ ôm đầu gối gào khóc .
Không biết qua bao lâu, một cỗ gió mạnh thổi gãy nhánh cây, Tiểu Liễu hoảng sợ, nàng nhướng nhướng hai mắt mơ màng đẫm lệ, phát hiện môt cảm giác hắc ám chậm rãi ùa đến. Chung quanh gió thổi, cỏ lay cùng côn trùng kêu vang mang đến vài phần khủng bố khiến nàng run rẩy rùng mình, trong lòng bắt đầu sợ lên, sợ có sói thường lui tới, cũng sợ có rắn ẩn mình trong bụi cỏ, cũng rất sợ hãi có quái vật cùng quỷ dữ…
Cuộn mình thành một khổi, nàng không thể khống chế suy nghĩ đi nghĩ lung tung. Tiểu Liễu cố gắng từ từ nhắm hai mắt, không ngừng nhỏ giọng mặc niệm cho mình thêm can đảm: “Không sợ, không sợ, không có quỷ, không có quái vật, lập tức liền trời liền sáng ngay thôi…”
Lúc tâm tình nàng dần dần thả lỏng, vai phải bỗng nhiên bị vỗ một cái nặng nề.
Hoang sơn dã lĩnh chỗ không người, ai lại chụp vai nàng?
Tim Tiểu Liễu nhất thời ngừng đập, khớp hàm bắt đầu không thể khống chế mà run run, nàng cứng ngắc ép mình đem tầm mắt xoay qua chỗ khác, nhìn thấy một bàn tay to tráng kiện đặt ở trên vai, trên tay tựa hồ còn có vết máu lốm đa lốm đốm.
Gió lại thổi qua, kéo theo mùi máu tươi xông vào mũi, Tiểu Liễu lần theo cái tay kia tiếp tục hướng lên trên xem, đập vào mắt là một nam nhân tuấn tú. Hắn quần áo tả tơi, đầu tóc rối bời, máu đen loang lổ, trên mặt còn có một vết thương thật sâu thập phần dữ tợn. Ánh mắt hắn tràn ngập sát khí nhìn nàng chằm chằm không nói gì. Mang theo dự cảm không tốt, Tiểu Liễu lại nhanh chóng hướng bên cạnh nhìn lướt qua, phát hiện tay kia của hắn còn mang theo một cây Cửu Hoàn Đại Khảm Đao chói lọi, máu trên lưỡi đao nhỏ từng giọt khiến nàng sợ tới mức hồn phi phách tán.
“A! A a a a!”
Nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa khiến chim trong rừng bay tán loạn, cũng khiến đối phương hoảng sợ. Thừa dịp hắn ngây người, Tiểu Liễu té nhảy xuống tảng đá, dùng cả tay chân chạy trốn, không dám quay đầu.
Nhưng khắp nơi toàn là dây leo cùng đá nhỏ, nàng vừa chạy vừa ngã, liên tục ngã ba cái, đang chuẩn bị ngã cái thứ tư thì sau lưng tiếng gió chợt lóe, một đôi tay cường tráng hữu lực đem nàng bắt về, kéo nàng lơ lửng giữa không trung, buộc nàng nhìn thẳng vào Đại Khảm Đao cùng nét mặt hung ác của hắn.
Hai người nhìn nhau không nói gì, thời gian một giây lại một giây đi qua, nam nhân lộ vẻ mặt hung quang nhìn Tiểu Liễu, môi mấp máy khẽ động, hình như muốn nói cái gì nhưng vẫn nói không nên lời, cho đến khi Tiểu Liễu bị hắn bắt đứng giữa không trung tận 5 phút sau, mới dùng giọng trầm thấp khàn khàn mang theo một tia thô bạo chậm rãi phun ra ba chữ:
– Ngươi là ai?
Tiểu Liễu lá gan không tính là lớn, nàng nay biết rõ giờ phút này mình hẳn bắt chước các nữ chủ trong tiểu thuyết xuyên qua mà nói dối, nhưng trong đầu lại trống rỗng, miệng thành thật phun ra:
– Lục. . . . . . Lục. . . . . . Lục Tiểu Liễu.
Nam nhân mặt nhăn mày nhíu, dường như nghe không hiểu mấy, hắn tiếp tục truy vấn:
– Lục Lục Lục Tiểu Liễu là ai?
– Phải . . . . . Là ta. . . . . .
Chỉ số thông minh của Tiểu Liễu đã sắp tiến về 0.
Nam nhân nhìn chằm chằm Tiểu Liễu, lại trầm mặc thật lâu không nói lời nào, nắm trong tay Khảm đao căng thẳng. Đầu óc nàng cũng theo đó nhăn lại thật chặt, mồ hôi lạnh đầm đìa, vạt áo sũng nước, nàng đột nhiên phát hiện mình có lẽ sẽ trở thành từ người xuyên qua chết nhanh nhất từ trước tới nay.
Đang sợ hãi run rẩy, người nam nhân kia lại nhếch miệng cười cười, nụ cười mang theo vết máu cùng vết thương trên mặt càng lộ vẻ quỷ dị phi thường, hắn đột nhiên ấn một phần ba cây đao vào vỏ, sau đó chỉa chỉa Tiểu Liễu, lại chỉa chỉa chính mình hỏi:
– Ta là ai?
– Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . .
Tiểu Liễu hiện tại không chỉ đầu lưỡi đã bị co rút, ngay cả ý nghĩ cũng không ngoại lệ. Trời ơi nàng vừa xuyên qua đến thế giới này, ngay cả mình cũng không biết là ai, làm sao có thể biết đối phương là ai.
Thấy nàng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không có đáp án, nam nhân vội vàng rống lớn một tiếng:
– Nói mau!
Tiểu Liễu sợ tới mức không khỏi thốt ra:
– Không biết!
– Nha. . . . . . Ta vừa mới suy nghĩ mình là ai… – hắn đem Tiểu Liễu buông xuống, dùng bàn tay to vuốt đầu của nàng, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu – Nguyên lai ta là Không Biết.
Tiểu Liễu nhất thời ngẩn ra, tưởng lỗ tai chính mình xảy ra vấn đề. Nam nhân lại lần nữa ngây ngô cười nói :
-Hắc hắc, ngươi là Lục Lục Lục Tiểu Liễu, còn ta là Không Biết.
(Bạn này nghĩ tên mình là Không Biết 😐 )
Hắn càng không ngừng vuốt đầuTiểu Liễu, càng sờ Tiểu Liễu lại càng tuyệt vọng, nàng cảm thấy người này là một kẻ điên, mà kẻ điên giết người là không nói đạo lý, không biết chừng hiện tại hắn đang nghĩ hạ đao từ nơi nào mới tốt cũng nên.
Không biết qua bao lâu, thấy hắn còn không có động tác kế tiếp, Tiểu Liễu cả gan thử hỏi:
– Ta có thể đi được chưa?
Nam nhân thần sắc nhất thời lạnh lùng, rút mạnh đại đao, Tiểu Liễu cổ co rụt lại, chạy nhanh nhắm mắt lại. Không nghĩ tới hắn lại trẻ con mà nói:
– Tỷ tỷ dẫn Không Biết cùng đi với.
Tiểu Liễu lúc này…
Hết chương 2.
←Xem lại chương 1 Xem tiếp chương 3→