Một Khúc Túy Tâm | Chương 3


Chương 3

Edit: Viên Viên

...

– Toái Tâm?

Tên này… Thực thê lương.

– Họ đâu?

Hắn khó xử nhìn Dịch Khúc, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là lắc đầu.

Dịch Khúc nhìn nhìn vẻ mặt của hắn, phỏng chừng là biết họ gì, nhưng cũng không biết viết.

Ngày ấy thê chủ uống rượu trở về, tâm tình dường như tốt lắm, một mình ngồi trên bàn nhìn hắn ôm một đống củi đi qua, kéo tóc hắn lại, cất giọng nói khàn khàn không rõ: “Nhìn đi, đây là tên của ta, còn hai chữ này là tên của ngươi. Toái Tâm. Ha ha ha…. Ngươi nhớ kỹ, đời này ngươi vĩnh viễn chỉ là một nô tài của Dịch Khúc ta.”

Hắn kinh ngạc nhìn hai chữ viết trên bàn, trong ngực dâng lên cảm xúc không biết là vui sướng hay đau đớn, hắn… có tên. Cho dù ở trong nhà mẹ đẻ, hắn cũng chưa bao giờ có tên của mình. Bọn họ đều gọi hắn là tạp chủng, xem hắn là một gia nhân trong nhà mà thôi.

Thê chủ tuy rằng đánh mình mắng mình, nhưng từ trước tới nay không bao giờ gọi hắn tạp chủng, còn đặt tên cho hắn, hắn thực cảm kích. Bởi vậy, hắn vụng trộm đem hình dáng bốn chữ kia ghi khắc vào trong đầu, mỗi ngày đều nghiêm túc viết, viết, viết, hắn sẽ cảm thấy mình là một con người, một người có thể có tên của chính mình.

– Ai đặt tên cho ngươi?

Cái tên quá mức bi thương – Dịch Khúc thầm nghĩ.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào chính mình, nàng chỉa chỉa bản thân:

– Ta?

Nàng phẫn nộ đứng lên, khối thân thể này cũng thật tàn nhẫn, bất quá nàng cũng thật bất ngờ khi biết chủ nhân thân thể này biết chữ.

Dịch Khúc trầm ngâm một lát, nói với hắn:

– Tên này quá mức bi thương, ta sửa cho ngươi một cái tên khác.

Nàng lại hỏi hắn:

– Được không?

Nam nhân gật gật đầu, tất nhiên là được rồi, nàng là thê chủ của hắn, nàng nói đổi liền đổi.

– Ừ… Vậy gọi Túy Tâm đi?

Dịch Khúc suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của hắn. Chỉ ‘ôn sênh ca tẫn’, một khúc có thể Túy Tâm. Âm tự không sai biệt lắm, nghe qua thoải mái hơn.

Trong mắt Túy Tâm không có vui sướng cũng không phản đối, xem như là đồng ý đi.

– Ta với ngươi là vợ chồng? Chúng ta đã bái đường?

Dịch Khúc bỗng nhiên nhớ tới phương thức mình đặt câu hỏi của mình vừa rồi có lẽ có chút không đúng liền hỏi lại.

Hắn do dự mà gật gật đầu, thê chủ sao khác trước nhiều quá. Nàng nói nàng quên, mình nói như vậy hẳn là nàng sẽ không tức giận đi? Bọn họ quả thật là đã bái đường, tuy rằng không có tân khách nào dự cả.

Dịch Khúc ngẩn ngơ, thực sự… mình đã kết hôn sao? Nhưng vì sao trong lòng lại thật bình tĩnh…

Nàng còn muốn hỏi thêm nhưng thấy cả người hắn đã bất an giật giật. Dịch Khúc lẳng lặng nhìn, hình như hắn muốn đứng lên nhưng vì ngại mình ngồi ngay bên cạnh nên không dám đứng, nàng liền đứng qua một bên. Hắn liền đi vòng qua nàng, hành động nhẹ nhàng như không khí thoảng qua, dường như muốn đem sự tồn tại của bản thân giấu đi.

Trong tay hắn bưng một gáo nước, rút ra mấy thanh củi rực lửa, đem nước rót vào nồi để gáo ở một bên. Trong bếp còn ít củi than cháy nhàn nhạt, Dịch Khúc không hiểu liền cứ đứng đó nhìn.

– Xong rồi?

Dịch Khúc liếc mắt thấy vẫn còn ít củi cháy riu riu, không hiểu sao hắn vẫn chưa tắt hết lửa.

Răng hắn gắt gao cắn chặt khóe môi, khóe miệng hơi hơi nhếch, lắc đầu.

Dịch Khúc chợt nhớ tới kiếp trước, nàng từng đi theo vài công nhân đến thi công đường sá ở một nơi cách xa thành phố, mọi người muốn lúc thi công xong có thể về ăn điểm tâm, vì thế trước khi đi các công nhân liền hầm cháo, chờ lúc ra khỏi cửa thì rút gần hết củi ra, chỉ để lửa cháy nhỏ, khi trở về mới có thể ăn cháo thơm gạo mềm. Dịch Khúc cũng từng hỏi qua, nghe nói để củi thế này thì hầm cháo mới ngon.

Dịch Khúc nhìn Túy Tâm tán thưởng, thật là một người biết chăm lo việc nhà. Trái ngược với chính mình, chẳng bao giờ đụng tay đụng chân vào mấy việc bếp núc, cả ngày ăn toàn đồ ăn nấu sẵn cho.

Túy Tâm bị nàng nhìn chằm chằm nên có chút sợ, không chịu được co rúm người một chút.

Dịch Khúc thấy thân mình hắn không thoải mái lại còn bận rộn làm việc, bản thân cái gì cũng không giúp được, không khỏi có chút nhụt chí.

Túy Tâm đứng ở đó thật lâu, cũng không nghe thê chủ phân phó cái gì, rốt cục cố lấy dũng khí bước ra bên ngoài một bước, nàng… hẳn là còn nhớ rõ muốn ăn cơm đi.

Dịch Khúc đang tập trung suy xét, vừa ngẩng đầu liền thấy Túy Tâm bước ra cửa. Dịch Khúc cũng bất chấp quần áo bị bẩn, tựa nửa người vào cạnh tường, xoa xoa mi tâm, sinh kế ngày sau cũng là một vấn đề lớn. Chính mình ngoài ăn cơm ra thì chẳng biết gì nữa, chẳng lẽ lại đi ứng tuyển khám nghiệm tử thi… Dịch Khúc run lẩy bẩy, chuẩn bị ngồi vào bàn ăn.

Thế nhưng lại thấy Túy Tâm đã thu thập một đống quần áo đặt vào một thùng gỗ rồi đi ra cửa.

Dịch Khúc đang định kêu hắn, hắn đã vòng qua cửa sắp đi.

Dịch Khúc đứng lên bước vội ra cửa, nhìn thấy cảnh bên ngoài liền ngây người. Trước mắt nàng núi non xanh biếc hòa lẫn vào mây, cây lá cong cong rủ trước mái ngói thấp thoáng dưới ánh trời, nhìn thật giống một bức tranh thủy mặc. Trong không khí dường như còn thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ. Cách đó không xa có vài ngọn núi nhỏ khe khẽ uốn lượn, thật đáng yêu thoải mái. Dưới núi nhỏ còn có một hồ nước, có vài cánh chim bay thấp là là trên mặt nước. Dù Dịch Khúc đã từng thăm thú qua nhiều danh sơn thắng cảnh cũng chưa bao giờ nhìn thấy phong cảnh nên thơ yên bình như thế.

Nhưng nàng cũng không dám nhìn quá lâu, vội vàng đuổi theo bước chân Túy Tâm. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng người gầy yếu tái nhợt đang ở bên bờ sông dùng sức đập (giặt) quần áo.

Dịch Khúc chau mày, khí trời này hẳn là gần tháng tư, tuy không lạnh lắm nhưng hắn ngồi ở kia bị gió thổi tạt vào người, chân tay nhuốm nước sông như thế rất dễ bị cảm lạnh.

Dịch Khúc đến cạnh hắn, đè lại bàn tay đang giặt giũ không ngừng:

– Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta làm cho.

Hắn trợn to con ngươi trong trẻo, hình như không hiểu được vừa rồi nàng nói cái gì.

– Thế nào, không tin ta?

Nàng tuy rằng không biết nấu cơm nhưng vẫn biết giặt quần áo, tốt xấu gì nàng cũng đã từng sống nội trú suốt sáu năm trời, giặt tay còn thành thạo hơn giặt máy.

Không… không phải, chỉ là… nàng trong một đêm trở nên khác biệt nhiều lắm, hắn cảm thấy sợ hãi. Lại không biết sợ cái gì, như vậy…… chẳng phải tốt hơn sao?

Lúc hắn còn đang sững sờ, Dịch Khúc đã đoạt lấy quần áo trong tay hắn, nháy mắt liền thấy tấm khăn trải giường nhăn nhúm dính bẩn tối hôm qua, khóe miệng nàng méo méo, thật đúng là… kịch liệt. Dịch Khúc khẽ nhìn đến Túy Tâm, thấy mặt hắn đang tuyệt vọng bỗng hiện lên một chút ửng hồng.

Dịch Khúc cảm thấy trong lòng động đậy, khóe môi bất giác cười khẽ.

Dịch Khúc liếc đến drap giường kia, chợt nhìn thấy một vệt đỏ sậm, mặt bất giác hiện lên mấy vạch đen. Vết máu kia chắn chắc không phải của mình, nhìn vị trí thì có lẽ là của hắn.

Nguy rồi… Đã quên bôi thuốc, chẳng lẽ hắn không biết đau? Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, đành phải mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng chậm rãi giặt quần áo trong thùng gỗ.

Bất quá, thật con mẹ nó khó sạch…

Túy Tâm đứng ở một bên chân tay luống cuống, hắn không biết mình nên làm gì, trong mắt ngần ngận nước, nếu là ngay cả việc này cũng không cần hắn làm, hắn… hắn còn có công dụng gì?

Dịch Khúc đang cùng đống quần áo bẩn đấu tranh, bỗng nhiên cảm thấy người bên cạnh không có tiếng động, tuy rằng hắn vốn dĩ không thể phát ra tiếng, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự khác biệt. Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy một giọt nước mắt hắn rơi xuống.

Dịch Khúc thả cây gậy gỗ cùng quần áo xuống, ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân kia. Không thể nói chuyện, không có cách nào khác để trao đổi, nàng thật sự không thể lý giải nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, thậm chí giờ phút này vì sao hắn khóc cũng không biết.

– Về nhà!

Dịch Khúc bỗng nhiên cảm thấy trận hỏa khí dâng lên, cảm giác vô lực này khiến lòng nàng như bị đè nặng, lần đầu tiên nàng không biết nên đối đãi người khác như thế nào.

Ngay cả quần áo gậy gỗ cũng quên cầm, nàng cứ thế kéo Túy Tâm trở về.

Túy Tâm hoảng hốt, Dịch Khúc càng tức giận, nhìn xem nhìn xem, lại là ánh mắt này, nếu mắng hắn đánh hắn ngược đãi hắn, hắn sợ hãi vì quá khứ đã đau đớn nàng còn hiểu được, thế nhưng vì sao nàng giúp hắn giặt quần áo cũng khiến hắn rơi nước mắt cơ chứ.

Yết hầu Túy Tâm lúc này phát ra tiếng kêu rên mỏng manh sụt sịt như một con mèo nhỏ, tiếng kêu giống như móng vuốt cào vào lòng khiến Dịch Khúc đau đau, cuối cùng vẫn không thể tức giận hắn được. Nàng buông hắn ra, mi tâm co rồi lại giãn.

Hai người cứ đứng đó, một người tự giận chính mình, một người nước mắt không ngừng rơi.

Đột nhiên xa xa một giọng nam truyền đến:

– Ai u, Dịch Khúc, tiểu tạp chủng kia lại chọc ngươi ?

Dịch Khúc giương mắt nhìn qua, tên kia cũng là một nam nhân xinh đẹp, chẳng lẽ nam nhân nơi này đều tinh tế xinh đẹp như vậy? Bất quá cái bụng cao cao của hắn cùng thân hình mảnh khảnh kia nhìn thật không hài hòa. Không chỉ là không hài hòa, thậm chí có chút quỷ dị.

– Tiểu tạp chủng?

Dịch Khúc nhăn nhíu mày.

– Không phải sao? Ngươi đã quên hắn do cha hắn cùng nữ nhân Lâm gia kia vụng trộm sinh ra một dã loại? Thanh Quỳ thôn có ai không biết chứ.

Nam nhân kia khinh thường chỉ vào Túy Tâm.

Không đợi Dịch Khúc suy nghĩ cẩn thận, nam nhân kia vỗ về bụng chính mình, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười khắc nghiệt:

– Chậc chậc, ta nói này Dịch Khúc, ngươi cưới hắn vào cửa lâu như vậy còn chưa có động tĩnh gì, sẽ không là một cục đá không biết đẻ trứng đi? Ha ha ha…”

– Cút!

Dịch Khúc rít qua kẽ răng, thanh âm lạnh lẽo tựa hồ muốn cắt da lóc thịt.

Nam nhân kia đầu tiên là cả kinh, sau đó vội vàng nói:

– Ai da, không chừng hắn còn khắc phụ khắc thê đó…A!

Một cái tát này không chỉ dọa đến nam nhân kia, đến Túy Tâm vốn đang run rẩy thân mình cũng ngây dại. Mặt nam nhân kia mơ hồ có thể thấy được dấu tay đỏ hồng.

Hắn sững sờ cứng ngắc nhìn về phía Dịch Khúc, Dịch Khúc lạnh lẽo:

– Tên hắn là Túy Tâm.

Nàng không muốn nhiều lời.

Dịch Khúc mặt mày băng lãnh, quay đầu nhìn về phía Túy Tâm thì dịu đi:

– Theo ta trở về, ngươi còn phải bôi thuốc nữa.

Nàng xoay người cầm lên quần áo, không nhìn về phía nam nhân kia nữa, nàng thật sự không muốn cùng hắn phí lời, nói với Túy Tâm:

– Còn không mau đi?

Túy Tâm gắt gao đuổi kịp hai bước, trải qua việc lúc nãy hắn liền cố gắng đè nén, đầu chôn sâu xuống ngực bước theo Dịch Khúc nhanh hơn.

Đi một lát, hắn giương mắt vụng trộm nhìn thoáng qua thê chủ, nàng đã thả chậm bước chân.

Nàng… nàng là làm sao vậy? Ngày thường… trong ngày thường nàng sẽ bao giờ quản đến, có khi… có khi còn cùng với bọn cười cười nói nói.

Thê chủ hắn lúc này thật khí thế tuấn tú, trên người nàng còn có chút phú quý, hắn cảm thấy nàng thực không giống ‘ác bá’ mà mọi người hay nói trước đây. Hắn tuy rằng không dám tới gần người khác, nhưng đôi lúc cấy mạ giặt quần áo cũng nghe lén được người khác bàn luận.

Trước kia hắn là cũng không thấy có gì khác, nhưng không biết vì sao… không biết vì sao, lúc nãy ở bên hồ hắn thấy thê chủ thực sự tuấn. Còn có… còn có sáng hôm nay nàng tươi cười với hắn, hắn cảm thấy sao mà giống như mơ.

Hắn lại cắn cắn môi, bất tri bất giác sờ lên vết sẹo trên mặt, ánh mắt dần ảm đạm, như vậy… hắn và thê chủ chẳng phải càng cách nhau xa hơn sao…

Hết chương 3

1 thoughts on “Một Khúc Túy Tâm | Chương 3

Ai đi qua mời tự nhiên phóng uế :)) (•‿•) | (^L^) | (>‿♥) | ♥‿♥ |(⊙︿⊙) | (⊙o⊙) | ^( ‘‿’ )^ | ^‿^ | 乂◜◬◝乂 | (▰˘◡˘▰) | ».« | ಠ_ృ | ಥ_ಥ | v_v | ↖(^ω^)↗ ◑ω◐ OTL ♉( ̄▿ ̄)♉ ┬_┬ ლ(¯ロ¯ლ) щ(゚Д゚щ) | (屮゚Д゚)屮 | \(“▔□▔)/ | (╬ ̄皿 ̄)凸 | (╯‵□′)╯︵┻━┻ | ಠ_ಠ | (≧∇≦) | (*´▽`*) | (●^o^●) | ╮[╯▽╰]╭ | O(∩_∩)O | ╮(╯_╰)╭ | ╭ (╰_╯)╮ | *^﹏^* | Σ( ° △ °|||) | ~(‾▿‾~) | ✿◕ ‿ ◕✿ | ❀◕ ‿ ◕❀ | ❁◕ ‿ ◕❁ | (◡‿◡✿) | (✿◠‿◠) | ≥^.^≤ | (>‿◠)✌ | (─‿‿─) | 凸(¬‿¬)凸